Album Nàng Thơ The Muse

Ý tưởng Album: Phan Lê Hà, Nguyễn Bảo Long & Phạm Hà Linh.
Soạn nhạc, Hòa âm, Phối khí: Nguyễn Bảo Long.
Thơ: Phan Lê Hà
Thể hiện: Phạm Hà Linh, Phan Lê Hà & Jordan Carr.

Ban nhạc Jumpforjazz
Saxophone: Nguyễn Bảo Long
Piano: Nguyễn Thế Anh
Drums: Hoàng Hà
Double Bass & Electric Bass: Nguyễn Minh Đức 
Thu âm: Phòng thu TMT Studio

Ý tưởng thiết kế và Sản xuất: Lạ! (laDIYhomethings)
Tranh: Nguyễn Đức Phương (Phương Giò)  
Tranh trong ấn phẩm đặc biệt: Lạ! (laDIYhomethings)
Nghệ sĩ cùng tham gia thiết kế và sản xuất: Ngô Thu Hương & Triệu Minh Hải

The Muse

Album Concept by Phan Lê Hà, Nguyễn Bảo Long & Phạm Hà Linh
Music Composition & Arrangement by Nguyễn Bảo Long
Poems by Phan Lê Hà
Poetry performance: Phạm Hà Linh, Phan Lê Hà & Jordan Carr

Jumpforjazz band:
Saxophone: Nguyễn Bảo Long
Piano: Nguyễn Thế Anh
Drums: Hoàng Hà
Double Bass & Electric Bass: Nguyễn Minh Đức 
Recorded at TMT Studio

Design Concept and Production: Lạ! (laDIYhomethings)
Paintings by Nguyễn Đức Phương (Phương Giò)
Paintings for the Limited Edition: Lạ! (laDIYhomethings)
Contributing Artists: Ngô Thu Hương & Triệu Minh Hải

Giới thiệu Album

Xuyên suốt album Nàng Thơ/The Muse là bốn màn Tự Thoại, Độc Thoại, Đối Thoại, và Giao Thoại trong thơ Phan Lê Hà, hòa quyện với cuốn tiểu thuyết nhiều chương hồi bằng nhạc jazz của nghệ sĩ Nguyễn Bảo Long và giọng đọc đầy sắc màu của ca sỹ Hà Linh, cùng chút điểm xuyết ngẫu hứng của Lê Hà và Jordon Carr. ‘Nàng Thơ’ chân thật, thiết tha, đắm đuối với những cá tính và những nhân vật đi ra từ ‘tôi’, xoay quanh ‘tôi’, tương tác với ‘tôi’, và là đối tượng quan sát của ‘tôi’, nhiều khi hoàn toàn ngẫu nhiên. ‘Tôi’ có khi rất cụ thể là một ai đó, có khi lại trừu tượng mang tính ước lệ, cũng có khi là sự cộng hưởng của nhiều ‘tôi’. ‘Tôi’ có khi là những ‘tôi’ phân thân, ‘tôi’ tự thoại, ‘tôi’ độc thoại, ‘tôi’ đối thoại, và ‘tôi’ giao thoại. Những cuộc trò chuyện của ‘tôi’ trong những không gian, thời gian, và nơi chốn khác nhau lúc thì ở ngôi thứ nhất, khi thì ở ngôi thứ hai, lúc lại chuyển sang ngôi thứ ba, và có khi bao hàm tất cả các ngôi. ‘Tôi’ được để trong ngoặc để chỉ tính đa nghĩa, đa tính, đa ngôi vị, và tính biến thiên khi ngẫu hứng khi tưởng như cố ý của tất cả những phạm trù này.

Nàng Thơ (The Muse) của Phan Lê Hà, Nguyễn Bảo Long và Phạm Hà Linh mang hình dáng, hơi thở của những con người rất đỗi bình thường, những câu chuyện hàng ngày, hay những tâm tư, quan sát, trăn trở mỗi người chúng ta thường gặp trong cuộc sống. 

Poetry Jazz Music Album The Muse (Nàng Thơ) là một bản tam tấu chợt ập đến ngẫu nhiên nhưng chuẩn xác, là sự kết hợp lấp lánh giữa âm nhạc và thi ca, là nét chấm cọ gợi cảm dứt khoát sau cuối cho bức tranh lớn về cuộc đời, về thân phận con người.

Album Introduction

Interwoven throughout the album The Muse are four acts from Phan Le Ha’s poetic drama—Self-logue, Mono-logue, Dia-logue and Inter-logue—that are blended with a multi-chapter jazz novel by musician Nguyen Bao Long and narrated by the richly colorful voice of chanteuse Hà Linh, as well as given a dash of inspiration from Le Ha and Jordon Carr.

The Muse is honest, sincere and passionate about the personalities and characters that come from ‘the self,’ that revolve around ‘the self,’ that interact with ‘the self,’ and that are the object of observation of ‘the self,’ at times completely coincidentally, at other times seemingly deliberate. ‘The self’ is sometimes a very specific someone, sometimes it is abstract and conventional, and sometimes it is the resonance of many ‘selves.’ ‘The self’ can sometimes be separate ‘selves,’ ‘the self’ in self-logue, ‘the self’ in mono-logue, ‘the self’ in dia-logue and ‘the self’ in inter-logue. The conversations of ‘the self’ in different spaces, times, and places are sometimes in the first person, sometimes in the second person, sometimes in the third person, and sometimes they encompass all voices. ‘The self’ is enclosed in quotes to indicate a multiplicity of meanings, personalities and voices as well as a malleability that is at times improvised and at times seemingly determined by all of these elements.

The Muse of Phan Lê Hà, Nguyễn Bảo Long và Phạm Hà Linh carries the shape and breath of ordinary people, daily stories, thoughts, observations and concerns that we often encounter in life.

The Poetry Jazz Music Album The Muse brings together three “instruments” with both randomness and precision, is the sparkling combination of music and poetry, and is the final sensual brush stroke for a great painting about life and the human condition.

Variation No. 1

Tự Thoại – Self-logue

 Đoạn chen 1/Nhỏ Nhoi

(Interlude 1/Small Fragile Vulnerable)

Nỗi Niềm

(Quiet Echo of One’s Innermost Feelings, Wondering
Unquietness. . .)

Variation No. 2

Độc Thoại – Mono-logue

 Đoạn chen 2

(Interlude 2)

Những Vết Sẹo Trên Mặt Gỗ

(Scars on Wood)

Variation No. 3

Đối thoại – Dia-logue

 Đoạn chen 3

(Interlude 3)

Giận ơi, tao yêu mày!

(My burst of anger, I love you!)

Chơi. . .

Chill

Variation No. 4

Giao thoại – Inter-logue

 Đoạn chen 4

(Interlude 4)

Phía Sau Những Cánh Cửa

(Behind Doors)

Birdland in New York

My Questions to Broadway

Đoạn chen 1

Interlude 1

Nhỏ Nhoi

Small
Fragile
Vulnerable

Phan Lê Hà, Honolulu, 2015

Mưa sầm sập, cả thế giới đổ mưa
Mây giận gì mà kéo đen bầu trời
Gió gét ai mà rít mà than
Sấm chớp gầm gào, loài người bỗng thật nhỏ nhoi…
Nhỏ nhoi, nhỏ nhoi loài người
Mong manh như chiếc lá, giông cuốn lên trời
Từng con phố nước đang tràn
Cuồn cuộn, cuồn cuộn dâng cao
Ôi loài người, nhỏ nhoi
Ôi phận người, nhỏ nhoi!

Em nồng nàn, cả thế giới cuồng quay
Em dịu hiền làm trái tim bồi hồi
Hướng tới em lòng muốn được say 
Khát cháy tình đầy, loài người ôi thật lẻ loi!
Lẻ loi, lẻ loi loài người
Mong manh như chiếc lá, giông cuốn lên trời
Lòng mong nói tiếng yêu người
Ngập ngừng, ngập ngừng trong tim
Ôi loài người, lẻ loi
Ôi tình người, lẻ loi!!!!

Nỗi Niềm

The Quiet Echo of One’s
Innermost Feelings,
Wondering Unquietness. . .

Phan Lê Hà, 10 tháng 5, 2017, Honolulu

Có những nỗi niềm chỉ trở về trong mơ
Len lỏi trong giấc ngủ ít khi nào không mộng mị
Có những nỗi niềm nhẹ bay theo gió
Chưa kịp bùi ngùi đã tan vào không gian

Có những tâm tư khắc trong xương tủy
Chỉ một tiếng thở cũng gợi niềm hắt hiu
Tiết trời nào cũng khơi lên nhức nhối
Chạy chỗ nào vẫn từng ấy nắng mưa

Có những khoảng không cứ ngỡ là hữu hạn
Sao vươn mãi vẫn không chạm biên nào

Có những băn khoăn chỉ thời gian mới hiểu
Sao khó thế cái sự phải kiên trì
Nhìn trước nhìn sau toàn chờ với đợi
Khi con tim và đôi chân đã nôn nóng bước rồi. . .

Những Vết Sẹo Trên Mặt Gỗ

Scars on Wood

Phan Lê Hà, 1/2017, những câu đầu được viết tại nhà hàng Gray’s trên phố Main ở Franklin, Tennessee. Phần còn lại viết ở Honolulu. The first few lines were written at Gray’s Restaurant on Main Street in Franklin, Tennessee; the rest was written in Honolulu, January 2017

Những vết sẹo trên mặt gỗ
Như những vết thương trên thịt da
Gân guốc theo thời gian
Lồi lõm thành những vệt nâu
Có những vệt nâu rám nắng ánh màu tươi mới
Thách thức cái vô hạn của nỗi đau
Có những vệt nâu thẫm bí ẩn
Như mắt ai ám ảnh một thời
Lại có những vệt nâu bàng bạc
Làm ai phải chơi vơi.

Những vết sẹo trên mặt gỗ
Như những kỷ vật của tháng năm
Có kỷ vật người ta giữ
Có kỷ vật người ta quên
Có kỷ vật được đặt tên
Có kỷ vật mang đi cất
Có kỷ vật đầy đọa thêm.

Những vết sẹo trên mặt gỗ
Như những dấu mốc của ngày qua
Có dấu mốc chẳng muốn nhớ
Có dấu mốc buộc phải thương
Có dấu mốc gọi là son
Có dấu mốc mang tô vẽ
Có dấu mốc để rêu phong.

Những vết sẹo trên mặt gỗ
Như những vết thương trên thịt da
Như những bông hoa nở trên đá
Như tuổi tác gửi lại những nụ hôn. . .

Giận ơi, tao yêu mày!

My burst of anger, I love you!

Phan Lê Hà, 12/2016, Honolulu

Có những lúc ta chỉ muốn nổ tung
Bởi cơn giận đang bừng bừng như lửa
Đầu vẫn biết mình phải tự kiềm chế
Nuốt giận vào lòng để tất cả vẫn bình yên.

Chỉ mình ta vật lộn trong kiềm chế
Chỉ riêng ta mệt mỏi với chính mình
Khối tâm tư chưa bao giờ được giải tỏa
Vẫn hành hạ ta ngay cả lúc tâm thiền.

Tại sao con người ta khuyên nhau phải kiềm chế
Không hiểu rằng mỗi lần kiềm chế là mỗi lần não bị tổn thương
Là mỗi lần cảm xúc bị lừa dối
Và cơ thể vận hành trái tự nhiên.

Hỡi ai ơi hãy cứ để xúc cảm có được cuộc đời thực
Sống trên đời đâu phải lúc nào người ta cũng một chiều
Vui, buồn, giận dữ cũng đều xuất phát từ trái tim
Sao ta nỡ ưu ái niềm vui mà phân biệt giận hờn
Đâu phải niềm vui nào cũng là niềm vui có thật
Đâu phải cơn giận nào cũng mang những tai ương.

Khi khối óc trái tim cùng cơ thể
Đều oằn mình khiên cưỡng tạo bình an
Cũng là lúc ta giận mình nhiều nhất
Ta giận mình đối xử bất công
Với xúc cảm giận chân thật nhất ở trong lòng!!!!!!!!

Chơi. . .

Chill. . .

Phan Lê Hà, Sài Gòn & Bandar Seri Begawan, 7.7.2019

Chơi đi đời có mấy
Những nỗi khổ ta hét vào bóng đêm
In hằn trong ánh sao côi  
Vung tràn mặt nước
Miết nền trời xa
Vùng vằng
Phong ba là có thật …

Chơi đi đời có mấy
Những phiền muộn ta trút vào tháng năm
Hờn giận đến ta ngân nga chút đỉnh
Bờ vai nào chẳng có lúc bấp bênh
Ngoài cửa nhỏ nắng vương khe lá
Bức tường cũ nhoẻn nụ cười quen
Cơn say hôm ấy là có thật
Thôi vội gì tỉnh những rong chơi. . .

Phía Sau Những Cánh Cửa

Behind Doors

Phan Lê Hà, Honolulu, 29/04/2017

Đêm buông xuống cái bí ẩn của bóng tối
Góc ngõ nhỏ tưởng đã ngủ im lìm
Có kẻ lang thang lặng ngồi bên hiên lạnh
Thả hồn bay theo ngàn nỗi băn khoăn
Mắt nhắm lại lắng nghe đêm cất tiếng
Kể về chuyện phía sau những cánh cửa 

Sau cánh cửa sắt sơn vàng đằng kia
Có một cặp yêu nhau, cũng có chị đơn lẻ
Hai người yêu rên rỉ sướng vui
Tiếng hổn hển ái ân
Mồ hôi quyện rét mướt
Người chị gái vắng chồng chưa thôi khóc
Mùa đông ơi, sao đến sớm làm gì

Còn phía sau chiếc cổng gỗ có màu xanh ngọc
Tiếng trẻ thơ thở đều ngon giấc
Tiếng vợ giận chồng phải kìm trong ngực
Có anh chàng đang say sưa gõ phím
Có tiếng bước chân lướt nhẹ trên mặt sàn
Bức tường mỏng đổ bóng người già nhớ con

Ngay kề bên căn nhà gạch đỏ
Có thấy không một cánh cửa toàn lỗ thủng
Tiếng nhạc phim ai đó vẫn đang xem
Cái trở minh liên tục oằn vai mỏi
Tiếng mộng mị giấc ngủ ai không tròn
Tiếng ho nhẹ đủ rùng mình con sâu nhỏ

Kẻ bơ vơ là tôi đứng dưới mái hiên bên đường
Lắng nghe đêm kể chuyện
Nhấp giọt sương ngỡ như giọt rượu 
Cay cay ngọt ngọt, chắc sẽ say thôi
Bí ẩn đêm cứ trôi 
Phía sau những cánh cửa …

Birdland in New York

Phan Lê Hà, New York, January, 2016

I entered Birdland in New York
Unsure if there would be any vacant seats that night
Cold and foggy it was outside
Behind me more and more people were walking in.

Smiling at me a girl at the entrance
“Yes, there are a couple of tables inside
Please wait here to be seated.”
Then another girl greeted me with a question
“Where are you from?’, curiously she looked up
“I am from Vietnam,” I replied with joy in exchange
“Oh, from Vietnam. How nice and how wonderful!”, she exclaimed.
And continued her line of thought
“We seldom have people from your country come by”.

They gave me a table at a central position
Where I could see the whole stage
Could rest my eyes onto the walls beside
Could quietly observe the audience
And could just feel amazingly special to be at Birdland.

Knowing much about jazz, oh no I just know so little
Understanding musical instruments, oh no I’m nowhere near
Following jazz musicians, oh no I am not a fan
But tonight I am here at Birdland. Doesn’t this say all?

My Questions to Broadway

Phan Lê Hà, New York, January, 2016

Wandering in Broadway, I wonder

Why is this place so exciting?
Why is it so soulful, so alive, so tempting?
But intimidating, too?

At Broadway,
Behind closed doors in well-kept theatres
There are extravagant and expensive musical shows
And plays, and performances of all kinds
Taking place
So desired for by many, including me.

At Broadway,
Out in the open air
Street musicians blow the trumpet,
Dancing their fingers on the guitar.
They play to couples expressing romance to each other
They sing about broken hearts mended
About hands holding hands
Hoping for a few bucks to get by till tomorrow.

At Broadway,
Flower girls, flower boys are running around
With red roses in their hands
Tempting ladies to stop and appreciate
Begging gentlemen to buy just one for their objects of affection.

At Broadway,
Endless visitors from all walks of life,
From everywhere, in all seasons
Busy taking pictures of sparkling colourful neon lights
Capturing their presence, their wow moments.

At Broadway,
Street musicians, street artists, street vendors are forgotten.

Broadway, Broadway, why are you so kind to strangers
And so indifferent to your own inhabitants?

Broadway, Broadway, why are you so divided?

Use this space to thank people

And put all that information here.